Thành phố vào mùa đông, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Khẽ thở một hơi, tưởng như có thể kết thành một tầng băng mỏng. Phương Thiên kết thúc một ngày làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối đã bao trùm.
Một sáng đầu đông, một chiếc Mercedes-Benz đen bóng lao vụt trên đường.
Bên trong xe là một nam nhân anh tuấn đang cau mày nhìn tư liệu trong tay, càng xem càng nhíu chặt mày, sau đó vô cùng tức giận mà ném tập tài liệu sang bên, hừ lạnh một tiếng, “Phế vật.”
Quen biết Đới Thanh là ở hội trường phỏng vấn. Hôm đó Cao Quỹ cùng bạn học tham gia vòng phỏng vấn cuối cùng của công ty S. Bạn học hồi hộp đến nói lắp, cậu vừa buồn cười vừa đồng tình an ủi cậu ta.
“Nhập viện hai ngày, chi phí điều trị là hai ngàn tám trăm tệ. Ra đằng trước đóng tiền.” Y Đằng đầu không hề ngẩng lên, tay vẫn kê toa thuốc rồi đưa cho thiếu nữ ăn mặc hợp mốt đang đứng trước mặt y.
“Anh có thể lên giường với tôi không?”
“Miễn là cậu đừng nói bằng cái giọng thương tâm đó!”
Editor: QUINNA LAURENT
“Quả Quả, rót cho tôi ly nước, tôi khát quá!” – ‘Nữ vương’ đang nằm ở trên giường nhẹ nhàng ra mệnh lệnh.
Phố Thu dài như thu. Tiêu điều làm khách sầu
Sầu này ai đếm được  . Bước lên Đông Thiên lâu
Vọng về tây, Trường An. Nhìn xuống dòng nước trong
Gửi lòng theo dòng nước. Chảy về đông về đông
Nghĩ xưa lệ thấm mau. Nhớ tôi không người hỡi
Vì tôi, đến Dương Châu.