“Mạch… Ơ, Kiều Dạng, bạn cùng bàn của cậu đâu?”
Kiều Dạng khẽ ngoảnh đầu, trả lời Mạc Tri: “Chưa tới.”
“Hả? Lại không tới?”
Trần Thiên Cù lắc cái chai nhỏ trong tay, rồi ném lọ thuốc đã uống hết vào thùng rác bên tường: “Giờ ông mới phát hiện ra à? Đã được vài tiết rồi.”
DỊCH: MIN
Tháng tư, ý xuân ấm áp nở rộ khắp nơi, làn gió thổi qua bông hoa tuy-lip, tiếng chim kêu chiêm chiếp ngoài bậu cửa, tiếng mèo khẽ kêu dưới lầu. Dưới ánh nắng ấm áp, vạn vật trên thế gian như được phủ lên một lớp fillter mềm dịu.
Lúc Khương Nghênh đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, giữa trời đang đổ cơn mưa rả rích. Tháng ba đếm ngược từng ngày đông xuân lạnh lẽo, trời vừa mới ấm lên lại giảm xuống, giống như bỗng chốc quay lại mùa đông vậy.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
DỊCH: MIN
Mũi kim màu bạc vẫn chưa chọc vào da, tiếng khóc thét chói tai đã giày vò thần kinh trước.
Kể từ khi vào trường THPT Số 1, ngày đáng ghét nhất trong năm của Kiều Dạng đã chuyển từ ngày 1 tháng 9 sang ngày 31 tháng 8.
Nghĩ đến bài kiểm tra là Kiều Dạng mất hết cảm giác thèm ăn. Cô chỉ ăn tạm nửa quả trứng luộc cho bữa sáng, càng ăn càng cảm thấy buồn nôn.