Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá, luồn qua khung cửa sổ, rọi lên tấm lưng gầy của cô thiếu nữ.
Hà Tỉnh quay lưng về phía cửa sổ, khoanh chân ngồi trên sô pha, cúi đầu bấm chữ lia lịa trên màn hình điện thoại:
Mặt trời lặn về phía Tây,ánh hoàng hôn xinh đẹp xuyên qua tầng tầng đám mây nhuộm thành một mảnh đỏ hồng.
Trên một chiếc giường lớn đủ để chứa mười người,có một người đàn ông run rẩylàn da trắng lõa lồ như tuyết bị dây thừng buộc chặc,thiếu niên tóc đen bị cố định mở rộng hai chân tư thế khuất nhục,trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy khổ sổ,món đồ chơi lấp đầy trong cơ thể đang truyền luồng sóng mãnh li
Màn đêm rũ xuống,ánh trăng chiếu cửa sổ,phủ hậu viện lộng lẫy yên lặng như tờ,chỉ nghe được phu canh gõ mõ điểm canh quanh quẩn trong không gian.
Một thiếu niên ăn mặc sang trọng nhẹ nhàng đi vào gian phòng vắng vẻ trong góc,khẽ khép cửa lại.
“Nè! Anh không có nghe em nói chuyện sao?”