Thiên Dương nhìn thấy Mục Phong Duyên lần đầu tiên là khi y được 16 tuổi. Rất nhiều năm về sau, Thiên Dương gần như đã quên mất trong lần thoáng nhìn ban sơ ấy, y trông thấy chính là dung nhan ra sao, chỉ nhớ được vẻ tươi cười khinh khinh đạm đạm trong mắt Phong Duyên.
Lúc ấy Tích Nhan vừa về đến nhà, tâm tình rầu rĩ, cả ngày ngồi trong phòng may quần áo cho Chân Lam, không nói chuyện cũng chẳng ăn gì. Trác Vấn Tụ liền đổi biện pháp tìm vải hoa đủ các kiểu cho Tích Nhan, giúp nàng may những bộ quần áo ấy.
Tích Nhan mở mắt, dương quang đã xuyên thấu vào bên trong bức màn đỏ sậm, chói lọi, trời đã sáng choang.