Ngày xửa ngày xưa, trên đại lục Âu Châu, có một vương quốc xinh đẹp, nhân dân an cư lạc nghiệp, ngày ngày đều rất khoái hoạt.
Phương Hiểu Hi theo gia đình chuyển đến sống ở một thành phố khác, hàng năm trước kì nghỉ hè cậu đều viết thư gửi về thành phố cũ, người nhận là Tống Phùng Minh, hàng xóm khi cậu còn ở đây
Kì nghỉ hè mỗi năm đều như vậy
Luồng khí lạnh buốt xông vào, gió từ khe hỡ của cửa sổ thổi vù vù vào lạnh chết người.
Một tiếng “Phựt ― ”, đèn điện trong phòng tắt ngúm, lò sưởi trong phòng cũng theo đó ngừng hoạt động.
Ba giờ chiều là thời khắc nhàm chán nhất, rất dễ khiến người ta phát điên.
Cửa hàng bánh mì nướng cách vách vừa mới ra lò, mùi thơm vô cùng, nhưng một chút cũng không câu nổi h*m m**n ăn uống của hắn.
Đêm đã khuya, trong quán ân khách đến lại đi, mấy thiếu niên ăn mặc xinh đẹp dựa vào hành lang dài cười nói vui vẻ, thân hình non nớt, trước ngực mơ hồ lộ ra da thịt tuyết trắng khiến người khác không khỏi mơ màng.
Trời vừa sáng, Tiểu Xuân vác trên lưng một bao hành trang, bên hông mang theo Long Ngâm Phượng Lệ kiếm, đi thẳng tới tiền viện Yên Ba Lâu kêu tiểu nhị đem ra một bát mì Dương Xuân, tiếp đến là hai cân thịt bò, rồi cứ thế chúi mặt vào mà ngấu nga ngấu nghiến.
Trời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà.
Tiểu Thất nằm trên nóc khách đ**m, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trên cao sao trời chi chít, hào quang bé nhỏ đẹp đến lu mờ ánh trăng bạc.
Tây Nguyên năm 2025, toàn cầu lâm vào nguy cơ thiếu hụt dầu thô nghiêm trọng. Lúc này, các quốc gia không thèm đếm xỉa đến hiệp nghị ngừng bắn của Liên Hiệp Quốc, họ vẫn đang âm thầm mở rộng lực lượng quân đội của mình.