“Mỗi con người đếu có một toà thành thuộc về chính mình, cho dù toà thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn ký ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện một đời ở lại nơi đó.”
Lá rụng non vắng, cành lạnh tìm quanh[1]. Vào buổi chiều còn vương ánh thu tàn, hái chút ánh dương, đọc vài cuốn thi thư, ngày tháng phởn phơ lãng quên thế tục.
Chúng ta thường chuyển từ một sàn nhảy náo nhiệt này sang một sân khấu tịch mịch kia, diễn tới diễn lui, chẳng qua một mình bạn, chẳng qua một mình tôi. Dưới quang âm sâu lắng, nói mấy câu sáng tối tròn khuyết, uống một ly trà đậm nhạt nóng nguội.
Bồ đề nào phải cây, Gương sáng đâu là đài. Vốn không có gì cả, Sao vướng bụi trần ai? Lục Tổ Huệ Năng