*Editor: Trôi *Beta: Thuyên _______________________________________ Lâm Dĩ Mạt sắp chết. Trong lúc ngụp lặn dưới nước, cô nghe được một giọng nói: - - "Muốn sống không?" Muốn! Lâm Dĩ Mạt lớn tiếng kêu gào ở trong lòng.
Hẻm núi dưới lòng đất tràn ngập sương mù, xung quanh đều được bao phủ bởi vô số dây leo đẫm máu. Chúng quấn lấy nhau và vặn vẹo như một mảnh đại dương đẫm máu chậm rãi chuyển động. Đột nhiên, đám dây leo vặn vẹo nhanh hơn và lao về phía trước.
Diệp Vấn Vấn tỉnh lại giữa mùi hoa ngào ngạt, cô mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi kỳ quái, dưới người mềm mại, hệt như đang ngồi trên mặt cây bông vậy. Trên đầu là bầu trời xanh biếc không thấy một gợn mây, xanh đến không có chút màu sắc nào, đẹp tựa một mặt nước màu xanh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Dĩ Mạt sắp chết. Trong lúc ngụp lặn dưới nước, cô nghe được một giọng nói: — “Muốn sống không?” Muốn!
“Mau nhìn kìa, cô ta lại còn dám đến?” “Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?” “Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.” “Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.”
Tháng Mười, cây ngô đồng ở Đại học Minh Đồng vẫn xanh tươi như ngọc. Ánh nắng chói chang, những hình ảnh thảm khốc khắp nơi trong khuôn viên trường không thể che giấu.