*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Dĩ Mạt sắp chết.

Trong lúc ngụp lặn dưới nước, cô nghe được một giọng nói:

— “Muốn sống không?”

Muốn!

“Mau nhìn kìa, cô ta lại còn dám đến?”

“Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?”

“Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.”

“Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.”

Tháng Mười, cây ngô đồng ở Đại học Minh Đồng vẫn xanh tươi như ngọc.

Ánh nắng chói chang, những hình ảnh thảm khốc khắp nơi trong khuôn viên trường không thể che giấu.