“Cậu có thể nhìn thấy tôi?” Tần Dục ngồi ở trên mộ bia, nước mưa xuyên qua thân thể trong suốt của hắn, lách tách lách tách rơi xuống mặt đất. “Anh, anh còn sống?” Đôi mắt màu trà mở to, lập loè kinh hỉ, âm thanh kích động cơ hồ cũng đang run rẩy.