Tôi nhận được bức thư đến từ Bắc Kinh xa xôi vào một buổi chiều nằng vàng rực rỡ. Lúc ấy cô đồng nghiệp, người đưa lá thứ cho tôi, thé giọng lên gọi: “ Trương Văn Lễ, thư của cậu, thư của cậu này”. Nói rồi cô quẳng vào tay tôi một lá thư dày cộp.