Mưa phùn tí tách rơi xuống những hàng chuối ngoài sân, từng giọt nước nhỏ đọng lại thành những hạt nước lăn xuống từ tán lá chuối màu xanh biếc dạt dào.
“Nàng cười hỏi thế gian này có nỗi khổ ly biệt chăng?”
“Nói không hết nỗi lòng bạc tình của kẻ phụ tình.”
“Mong không phải mãi nhớ thương nhau...”