Ta và Tạ Trạc đánh nhau một trận trên núi Bất Chu, sau khi đánh đến nỗi quả núi kia lại lệch ba phân, cuối cùng Tây Vương Mẫu cũng đồng ý cho bọn ta ly hôn.
“Mẹ nó! Ta chịu! Hết! Nổi! Rồi!“
Mở đầu
Bổn tọa là thân bất tử, tam giới tuy rộng lớn, vũ trụ tuy vô tận, nhưng không ai có thể tranh với ta.” Bóng đen nằm trên dung nham bốc một vốc nham thạch nóng chảy đỏ rực, cất tiếng: “Dựa vào một nữ nhân như cô mà cũng muốn dùng kiếm chém bổn tọa à?”
Tôi mỉm cười hiểu ý, thu dọn lại bàn của mình: “Muộn cũng chẳng sao, dù sao hôm nay chị cũng có người hộ tống rồi”.
“Chậc chậc, bạn trai về là khác ngay, trông chị vui chưa kìa!”.
Tôi cũng không thèm để ý, tâm tình như chim sẻ, sung sướng nhảy nhót. Rốt cuộc Dương Tử tiên sinh thân yêu của tôi cũng đã quay về từ xã hội tư bản tàn ác.
Nhưng buổi trùng phùng giữa tôi và Dương Tử lại kết thúc bằng một màn tắm rượu vang.
Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng “bốp..” vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai.
Nàng nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ: "A, trời tối rồi, nên dậy thôi." Nàng ngáp một cái, xoay người ngồi dậy.
Nam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì.
Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?"
Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài.
Lý Bồi Bồi ngồi bên cạnh, vừa gặm cánh gà nướng vừa nói với tôi, “Lần trước khi cậu xuống lầu cùng bạn học cũ nói chuyện, tôi thấy anh ấy khoanh tay đứng ở đầu cầu thang, nhìn người bạn đó rất lâu với vẻ mặt vô cùng u ám.”