Tôi gọi là Vu Tiệp, tên này là do cha tôi đặt. Ông nói, lúc ông lần đầu tiên ở bệnh viện phụ sản nhìn thấy tôi, tôi vừa thiêm thiếp đi vào giấc ngủ sau trận quấy khóc dữ dội, một hàng lông mi dày rũ xuống một giọt nước mắt, trong đầu ông thoáng hiện lên câu ―Lệ doanh vu tiệp‖.