“Một bông… Hai bông… Ba bông…”
“Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!”
Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài:
“Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!”