“Thiếu Hằng, cậu tỉnh lại đi, Thẩm Mạc Thành đã chết rồi! cậu còn định lừa mình tới bao giờ?” “Anh ta chết rồi, chết thật rồi!” “Chết!” ………………
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit + Beta: Snail
Khương Yến đang kiểm tra lại hành lý cần mang nhằm tránh sót đồ, kiểm kê được một nửa, di động trong túi bỗng vang lên. Cô ngừng tay, đi qua lấy di động ra. Người gọi là mẹ cô, vừa nhấc máy gọi mẹ một tiếng, đầu kia điện thoại chợt hỏi: “Yến Tử, con và Gia Gia ra khỏi nhà chưa?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộc Nam tỉnh lại trong tiếng reo inh ỏi của chuông báo thức. Anh vươn tay tắt đi, mở mắt ra thất thần nhìn trần nhà màu trắng, ước chừng hai phút sau mới chậm rãi từ trong giấc ngủ hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chiêm thị, rạp hát lớn Arthur. Trong 1s chân bước vào cửa WC của Chiêm Ngọc ngừng lại, cùng một nam sĩ (*) từ bên trong đi ra chạm mắt. (*) Ý tôn trọng khi không biết người đó có gia đình hay người yêu chưa.
Vào năm nhất đại học, cái ngày mà Lộ Dương tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đi báo danh, vừa leo tới cửa phòng F203 đã khiến mấy ông bạn cùng phòng một phen trầm trồ. Khác với các nam sinh “cơm cháy giòn rụm” ,
“Thiếu Hằng cậu tỉnh lại đi, Thẩm Mạc Thành đã chết! Cậu muốn tự gạt mình bao lâu nữa đây” “Anh ta đã chết, anh ta đã chết rồi!” “Đã chết!”
- ----------* Mục lục công lược *----------- [Mục tiêu thứ nhất] Ngạo kiều muộn tao tổng tài công (từ bao dưỡng tới yêu tha thiết) Before: Giang Trạm: Anh bỏ tiền, em thành danh. After: Giang Trạm: Anh bỏ tiền, cầu thân phận! -