Chu Vũ có chút hối hận vì mình hôm trước trong lúc nhàm chán gặp được mấy tên côn đồ đã xúc động tiến lên đem chúng đánh bay.
- Mẹ! Mẹ! Mẹ nhìn xem, bên ngoài có mây! To quá đi, thật là đẹp! Rất giống kẹo bông gòn đó mẹ!
Cậu bé hưng phấn kêu lên, giọng rất to đánh thức Trương Diệu ngủ bên cạnh.
Nói thật tình bây giờ trong đầu anh đang tưởng tượng túm đầu thằng nhóc ồn ào nhét vô bồn cầu cho rồi.
“Này này! Cậu biết Khuy nương không?”
Buổi tối vắng vẻ trên phần đường dành cho người đi bộ, hai nữ sinh vừa tan lớp học thêm, khoác tay nhau đi về, một trong hai cô gái, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Khuy nương? Là gì vậy?”
Ngày hôm nay cùng bình thường mỗi một ngày đều là giống nhau. Trên đường người người đi qua đi lại, đều vẻ mặt vội vàng, không chút thay đổi lướt qua nhau. Có lẽ họ phải đi gặp khách hàng cùng dùng cơm ở khách sạn. Có lẽ họ chờ mong mau lên về nhà ăn bữa cơm chiều vợ nấu.
Phía xa, sắc trời từ tối đen dần trở thành màu lam nhạt kéo dài cả đường chân trời, nhuộm lên một vầng sáng màu cam. Bầu trời đêm với vầng trăng lưỡi liềm dần chuyển sáng. Gió nhẹ thổi qua những cái túi nilon màu nâu trên mặt đất khiến chúng ma sát với mặt đất phát ra tiếng sột soạt.
"Bàn cờ Gia Uyển?"
"Đúng vậy, anh Hạ, anh có biết tại sao chung cư này được gọi là bàn cờ Gia Uyển không?" Người môi giới mặc vest chuyên nghiệp hào hứng nói, lúc dẫn khách đi vào tiểu khu xem phòng cũng không quên gợi chủ đề trò chuyện.