AN ACT OF DUTY Nó đã xảy ra, không kể Cora đã hối tiếc thế nào. Nó đã xảy ra, mặc dù nàng biết rằng Lord Francis hối tiếc nhiều hơn nàng. Nàng đã là cô dâu của người đàn ông này - người mà không hề muốn một cô dâu, và trên tất cả, không muốn nàng.
Dấu hiệu đảm bảo nhất báo mùa xuân đang đến là việc Ngài Claude Adams khả kính và phu nhân trở về Bodley, một trang viên ở nông thôn vùng Derbyshire của họ. Dĩ nhiên còn có nhiều dấu chỉ khác báo hiệu mùa xuân đến.
Nàng đứng tựa trán vào gờ kiếng cửa sổ, nhìn trân trân xuống bên dưới, hình dung ngày hôm nay sẽ trôi qua như thế nào nếu nàng nhận lời mời của gia đình Hester - nếu như nàng được phép nhận lời mời đó. Nếu vậy sáng nay nàng đã rời khỏi nhà.
Warren Hall thuộc Hampshire, một điền trang lớn đã qua tay nhiều thế hệ bá tước dòng họ Merton, bao bọc xung quanh là một khu vườn mênh mông tươi đẹp. Ở một góc khuất nẻo của điền trang có một nhà thờ nhỏ.
ĐÊM KHUYA, đám đông bên ngoài nhà hát Drury Lane đã giải tán hết. Chiếc xe ngựa cuối cùng chở hai người đàn ông đang dần mất hút nơi cuối phố. Những người đi bộ đến xem kịch cũng đã về từ lâu.
Đăng quảng cáo tìm vợ lên các báo London thì kỳ cục quá, thế nên Anthony Earheart, Hầu tước Staunton, con trai cả và là người thừa kế của Công tước Withingsby, bèn đăng tin tìm một nữ gia sư.
“Nào, đi với bọn chị, Sam” nữ Bá tước Thornhill gọi “chị biết đó chỉ là cuộc dạo bộ ngắn đến hồ nước, nhưng khung cảnh đáng yêu lắm và hoa thuỷ tiên đang nở. Chắc chắn là có bạn đồng hành thì vui hơn đi một mình chứ”.
London thì có phần nào ngoài sức tưởng tượng của hai tiểu thư trẻ tuổi đến London trong một chiếc xe ngựa đường bệ dùng để đi xa vào một buổi chiều muộn của Tháng Tư.
“Má con đỏ một cách đáng ngại đấy, Christine,” mẹ nàng vừa cảnh báo vừa đặt khung thêu xuống để quan sát khuôn mặt cô con gái kỹ hơn. “Hai mắt thì sáng rực lên. Mẹ hy vọng con không bị sốt.” Christine cười vui vẻ và giải thích: “Con vừa mới ở nhà mục sư, chơi đùa với đám trẻ mẹ ạ.