“Cô Tiêu, cô đã mang thai hai tháng rồi.” Tiêu Linh nghe bác sĩ nói mà không thể tin nổi. Cô làm sao có thai được chứ? Cô bối rối nhìn bác sĩ: “Bác sĩ có nhầm lẫn gì không? Có thể kiểm tra lại thêm một lần nữa được không?
Đêm tối tĩnh mịch, trên chiếc du thuyền đi dạo biển màu trắng xa hoa vang lên tiếng cười giòn giã: “Ha ha, Phi Vũ, mày không ngờ đến phải không? Không ngờ rằng người mà mày tin tưởng bấy lâu nay lại phản bội mày?”
Yến Thư nằm trên chiếc giường mềm mại trong khách sạn xa hoa, đầu óc cô quay cuồng, dường như vì uống quá chén mà dẫn tới tình trạng thần trí không rõ.
Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, xung quanh có mùi ẩm mốc và mùi bùn khi mưa xuống làm cô hơi khó chịu, nước mưa táp vào mặt cô có chút lạnh lẽo, nhưng cô thấy trong cơ thể rất nóng và kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cô không được tỉnh táo.
Trên đường lớn, một cô gái hối hả đuổi theo chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, dùng hết sức vẫy tay ra hiệu cho tài xế chờ mình, nhưng rốt cuộc cô vẫn bị bỏ lại. Cô gái này tên là Vân Mộng, một sinh viên năm cuối đang nỗ lực phấn đấu ở thành phố hỗn tạp.
Giải đua xe mô tô toàn quốc năm nay được cử hành tại trường đua nằm trong thành phố S - Thành phố xa hoa bậc nhất đất nước. Mỗi năm tổ chức một lần, đây là giải đua xe chuyên nghiệp, giới hạn độ tuổi trên hai mươi và dưới ba mươi.
"Ba, đây là chị tốt bụng đã mua kem cho con lúc chiều đó." Bạch Thiên giữ chặt ống quần của Bạch Dã, tay nhỏ lôi kéo anh, giọng nói non nớt mang theo sự lo lắng. Dưới đất, máu tươi chảy dài và hòa nước mưa tạo thành một mảng đỏ loang lổ.
“Quý Thần, anh biết ngoài anh ra tôi chỉ thích vẽ, vậy mà anh còn mặt mũi cầu xin tôi hiến giác mạc sớm một chút, anh còn là người không?” Bạch Nhiễm tức giận đến nỗi cả người run rẩy, giọng lạc hẳn đi: “Theo quy định, chỉ khi nào tôi chết thì mới có thể tiến hành tách giác mạc.