"Tiểu Ngung... Tiểu Ngung......!" 
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức của Thẩm Ngung chìm vào hư vô, bên tai cậu văng vẳng tiếng gọi tên mình đầy đau đớn. Ngón áp út bị một thứ mát lạnh siết chặt vào, như muốn giữ lấy linh hồn, không cho cậu rời đi.