Long Nhị đại danh là Long Dược, năm nay đã hai mươi sáu.
Đại danh Long Nhị không có người nào gọi, người người chỉ xưng hắn là Long Nhị gia.
“ Trần Nhược Vũ, tôi bị bệnh.”
“ Chúc mừng anh, bác sĩ Mạnh.”
“ Tới đây giúp tôi nấu cơm.”
“ Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Mạnh Văn Phi giật mạnh nút thắt cà vạt, cởi áo vest ra, trong miệng thầm chửi một nghìn câu chửi thề, mặt trời nóng gắt trên đỉnh đầu, lửa giận trong lòng anh cháy hừng hực. Một lễ cưới yên lành lại bị phá thành ra thế này, đúng là chửi chục nghìn câu cũng không đủ biểu đạt hết tâm trạng mà.
Type: Hà Trâm
“Nghe nói lần trước A Luân muốn hẹn Tần Vũ Phi ra ngoài, cô ta không chịu thì thôi, còn lên mặt với cậu ta, đúng là đanh đá.”
Số 15 đường Phỉ Thúy là một cửa tiệm bán nến.
Cửa tiệm này trông hết sức bình thường, tên cửa tiệm cũng rất đỗi bình thường – “Quang Minh”.
Hôm ấy, có một vị khách kỳ lạ đến cửa tiệm.
Lúc vị khách đó đẩy cửa bước vào, Hứa Tâm An đang cúi đầu lau mắt kính.
Bảo Nhi tên đầy đủ là Long Bảo Nhi, từ nhỏ đã là một bé ngoan, được già trẻ gái trai toàn Long phủ hết mực yêu thương, dù có gọi nàng là bảo bối của Long gia cũng không phải nói quá.
Nhưng bé ngoan cũng sẽ có tâm sự.
Bảo Nhi trưởng thành, nàng bắt đầu có điều phiền muộn.
An Nhược Thần dùng vải siết chặt ngực, hít sâu mấy hơi, xác nhận còn có thể hít thở bình thường thì lại tiếp tục mặc yếm, sau đến trung y, rồi mới mặc y phục một màu mới mua vào. Cuối cùng nàng cầm lấy bọc quần áo của mình lên.
Trong văn phòng làm việc của tập đoàn Hằng Viễn, Cao Ngữ Lam vừa đi công tác về.
Hôm nay Nghê Lam đến Blue có việc. Cô bấm thang máy đi thẳng đến tầng của bộ phận hành chính và kỹ thuật.