Thành phố Nam.

Thời Huỳnh gấp tấm khăn lông lại vài lần rồi đặt lên tay ghế, nhắn tin trên Wechat thông báo cho cô bạn thân rằng mình đã hạ cánh. Sau đó, cô luôn tay vào túi áo, lấy kính râm đeo lên, che đi cặp mắt đã không ngủ suốt hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ.

Đây là một phiến không gian hư vô mờ mịt, như vô cùng vô tận, không thấy điểm kết thúc.

Cuồn cuộn mây đen như một con hung thú đang điên cuồng, từng ngụm từng ngụm mà nuốt trọn bầu trời, khắp nơi chỉ còn lại vô tận điện vũ cuồng xà.