Tỉnh dậy thấy hơi chóng mặt, hoa mắt, Triệu Giai Nho theo bản năng rên rĩ ra tiếng.
“ A, đau quá…”
Mộ đôi tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ trấn an.
Miễn cưỡng mở mắt ra, đối diện trước mặt là người Triệu Giai Nho thấy rất quen thuộc  nhưng lại xa lạ.
Đẩy cửa sổ sát đất ở trên sân thượng, Khoa Luân Y•Á Tu Bố mở hai tay ra, hít sâu vào một hơi xong chậm rãi thở ra, ý cười ấm áp chiếm đầy ánh mắt xanh thẳm cùng gương mặt anh tuấn. Tâm tình vui vẻ tưới hoa, ăn qua bữa sáng, thuận tiện gói kỹ, Khoa Luân Y rời nhà đi làm.