Cô chủ, đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy! Đan Thư bị giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh làm cho giật mình. Nhưng điều làm cô sợ hãi hơn chính là thân thể máu me đang nằm bất động trên nền đất. Người này còn sống không vậy?
1  Trùng sinh trở về ngày mười sáu tuổi ném tú cầu này.  Ta không chút do dự, vẫn lặng lẽ đợi Trần Cảnh xuất hiện.  Hôm nay, là ngày tốt lành để các tân khoa tiến sĩ đánh ngựa dạo phố. Phố Chu Tước người đông như trẩy hội. 
Hoàng An Vy đột ngột mở mắt ra, trong ánh mắt đều tràn ngập sự hoảng sợ cùng ghê tởm. Thế nhưng đập vào mắt cô lại không phải những khuôn mặt đáng sợ kia mà là một đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Sống lại trở về đã nửa ngày rồi, nhưng lồng n.g.ự.c ta vẫn còn đau âm ỉ. Kiếp trước, quân địch trói ta trên tường thành, uy h.i.ế.p Cố Uyên lui binh ngàn dặm.