Lão Bạch dạo này rất u sầu. Cứ đến tối, nó lại trèo lên ban công, qua lớp cửa kính sát đất, nhìn ra màn đêm vô tận với ánh mắt trống rỗng, lạc lõng, dường như đang mong chờ điều gì đó, lại dường như đang tuyệt vọng về điều gì đó. Chén cháo bí ngô đặt trên bàn ăn không hề được động đến.