Mưa vẫn rơi tí tách suốt cả ngày, chưa từng ngừng lại. Gió thổi qua, mang theo cái lạnh khiến người ta rùng mình. Hà Viện nghiêng đầu nhìn vào lối cầu thang, lắng nghe tiếng giày cao gót “cạch cạch” vọng xuống từ hành lang, cúi đầu cười nhẹ.
10:30 tối tại cổng ra ga, ánh sáng lờ mờ và ảm đạm. Lương Vận mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, ánh mắt trống rỗng nhìn dòng người chạy hối hả. Những hành khách vội vã đi ngang qua cô, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn một cái.