Năm 73 Hồng Vũ, trung tuần tháng 7.
Khí trời nóng bức.
Tại vùng ngoại ô Thiên Bảo thành, dịch trạm.
“Đánh cho ta, đánh mạnh vào, xảy ra chuyện ta gánh lấy.
” Hùng Bảo uống trà, lớn tiếng quát.
"Anh Lâm, lần này chúng ta từ biệt không biết khi nào mới gặp lại.
Tục ngữ có câu, hận nhau quá muộn.
Tôi và lão huynh làm cùng nhau ba tháng nhưng tình nghĩa giữa hai chúng ta là là loại… loại đó đó.""Này, nói tiếng người đi.
Thành phố Diên Hải.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Đây là một trong top 3 bệnh viện tâm thần hàng đầu thuộc thành phố Diên Hải. Thiết bị y tế hay hoàn cảnh sinh hoạt đều là tốt nhất.
Trong phòng, ngồi bên cạnh giường là một nam tử thần sắc trấn định nhưng vẫn có một chút ngưng trọng.Nội tâm không cách nào bình tĩnh, thậm chí là rất chán nản."Đã ba ngày rồi đó, không cách nào quay về được nữa."Đầu óc Lâm Phàm giờ này rất hỗn loạn, hắn vẫn nhớ lúc trước hắn vẫn đang đứng ở trạm