"Giáo sư Hàn? Giáo sư Hàn......" Trợ lý Thương Yến phải gọi vài tiếng, Hàn Điềm mới dần hồi phục tinh thần lại. Hàn Điềm mím môi, cầm điện thoại liếc mắt nhìn Thương Yến một cái: "Sao vậy?"
Lâm Quát cảm giác đây là khoảng cách giữa hai bức tường, cậu men theo kẽ hở chật chội kia đi xuống.
“Lâm Dị, trò có đang nghe không?” Loa điện thoại phát ra giọng nói lo lắng của cô giáo chủ nhiệm, “Alo… Alo? Lâm Dị!” Lâm Dị lăn chuột, mắt nhìn chăm chú vào trang chọn nguyện vọng trên màn hình máy tính. “Dạ cô, em nghe đây.”
Nửa tháng trước, Cục Thiên Văn thông báo Bắc bán cầu sẽ đón trận mưa sao băng lớn nhất lịch sử. Chạng vạng ngày có mưa sao băng, một mình Lâm Gia đứng trên ban công nhà mình ngắm sao băng. Dường như tất cả mọi thứ trở nên kỳ quái bởi trận mưa sao băng này.
Đêm dần buông xuống, bóng cây in hằn lên mặt đất. Bóng tối như con thú dữ từ từ nuốt trọn thành phố náo nhiệt này. Trên đường, xe cộ qua lại không ngớt, đèn đuốc sáng trưng, ánh nê-ông rực rỡ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Lâm Dị, em có đang nghe không?" Giọng nói lo lắng của giáo viên chủ nhiệm phát ra từ điện thoại: "Alo... Alo? Lâm Dị?" Lâm Dị trượt chuột, ánh mắt dán vào trang tìm kiếm nguyện vọng trên màn hình máy tính. "Cô à, em vẫn đang nghe đây."