Xuống máy bay, tôi lại ngồi xe buýt sân bay mất 40 phút, sau đó chuyển sang tàu cao tốc hơn một tiếng, rồi lại đổi sang xe buýt nội thành. 35 phút sau, cuối cùng tôi cũng đến được thị trấn nhỏ này.
Vừa ăn mì cá, Chung Ức vừa đắn đo không biết tối nay có nên về thăm ông nội hay không. Ông nội đã khéo léo nhắc nhở cô hai, ba lần, nói rằng đã lâu rồi không gặp cháu gái. Tính từ khi có kí ức, cô cũng chỉ đến nhà ông nội được vài lần.
Trước khi vào cửa kiểm an, Lộ Dao đã nhận được một cuộc gọi từ ba mình. "Hộ chiếu và chứng minh thư đều đã đem theo cả chưa?" "...Đem rồi ạ." "Sau khi xuống máy bay đừng đi loạn, chú Hoắc sẽ đến đón con, con đã lưu số điện thoại của chú Hoắc chưa?"
Convert: Sakahara Editor: Mãn Mãn Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông duỗi cánh tay dài kéo tấm mành ra, ánh nắng của sớm tinh mơ lập tức chiếu vào phòng, cả người hắn đều đắm chìm trong sắc màu của bình minh, lạnh lùng, thành thục, gợi cảm, mang hương vị đàn ông...
Giờ giải lao giữa buổi trình diễn chỉ khoảng mười phút, chuyên viên trang điểm lập tức tranh thủ dậm lại phấn cho Thịnh Hạ.
"5, 8 triệu, lần một. 5,8 triệu, lần hai. 5,8 triệu, lần ba." Búa gõ xuống. Người điều khiển buổi đấu giá nhìn người ngồi đầu tiên ở giữa hàng nói, "Chúc mừng ngài đã giành được tác phẩm."
Cuối mùa thu. Vừa trải qua cơn mưa nên bầu trời xanh ngắt, trong không khí thoang thoảng, xen lẫn mùi hoa quế nhè nhẹ. Thời tiết Bắc Kinh hiếm khi tốt như vậy Đúng giờ cao điểm tan tầm, xe cộ đổ ra đường đông như kiến.
" Lê tiểu thư, xin chào! Đây là Chu tiên sinh đưa cho ngài." Lê Nhược vừa mới bước ra khỏi tòa nhà dạy học thì bị người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ tây trang màu đen ngăn lại, đưa cho cô một cái túi xách tay đặc biệt tinh xảo.
Editor: Phong Tâm Hôm nay là thứ sáu, vì buổi sáng không có tiết học nên đã 11 giờ Đường Quả vẫn còn nằm ăn vạ trên giường. Bạn thân cô – Âu Dương Mai, chân dẫm lên ghế nhựa, một tay tì vào mép giường, một tay xốc chăn cô lên: