"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng cực mạnh của đèn flash bỗng vụt sáng. Vầng sáng chói lọi như ban ngày xua tan bóng tối, phút chốc mọi thứ đều hiển hiện rõ ràng. Ôn Giản Ngôn vô thức co người lại, nâng tay chắn thứ ánh sáng bất thình lình kia.
Anh đang rơi. Bóng tối nặng nề kéo theo tĩnh lặng lạnh lẽo như thủy triều tràn vào mũi miệng, cảm giác nghẹt thở khủng khiếp đè ép lồ ng ngực, sự tĩnh mịch giam cầm hơi thở cùng tiếng hét của anh. Không có đường nào để chạy trốn.
“Này! Dậy đi! Đừng ngủ!” Giọng nói xa lạ và mất kiên nhẫn như sấm sét nổ tung bên tai, một lực lượng mạnh mẽ và thô lỗ lắc cánh tay Thẩm Không không ngừng, gọi anh dậy. Thẩm Không nhíu mày, mở hai mắt ra. Anh nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc xe đang chạy.
Một buổi trưa giữa mùa hè, khắp đường phố gần như không một bóng người. Phía trong ô cửa gọi đồ của một quán trà sữa nơi góc phố, một nữ nhân viên ngồi sau quầy đang lơ mơ chực ngủ. “Cho một trà sữa cake cream trân châu, cảm ơn.”
Editor: Lam Phi Ngư Tiếng xì xào bàn tán khe khẽ vút qua trên quảng trường rộng lớn. "Thời An cũng tới đấy." "Không phải cậu ta mất tích rồi à?" "Đúng đó, vậy mà ma vật không xé nát cậu ta hả?" "Tìm được cậu ta rồi, hình như là té hôn mê trong hang động."