Đau đớn sâu tận xương tủy dai dẳng hơn mười năm bỗng dưng biến mất, cả người tựa như nằm trên mây sung sướng đến mức hắn chỉ muốn vươn mình mở rộng toàn thân.

Quan Thừa Phong mở choàng mắt, hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa hoa tráng lệ.

"Trác Thiệu, Trác Thiệu, nộp bài tập!" Thanh âm thanh thúy của thiếu nữ đánh thức Trác Thiệu.

Sao lại có phụ nữ trong nhà hắn? Là người nào không sợ chết đưa tới vậy?

Khóe miệng Trác Thiệu nhếch lên một nụ cười, ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy một khuôn mặt mọc vài mục mụn.