Cơn mưa thu nơi Sơn Thành đến bất chợt, mới đầu chỉ có vài hạt mưa rơi lác đác, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã giăng kín trời.   Lâm Tri Ngôn không mang ô, lúc này máy trợ thính của cô lại bị hỏng.  
“Cái chân này đã bị thương hơn nửa rồi, bổn cung thực sự chạy không nổi nữa, ngươi đưa hoàng huynh đi trốn đi, từ cửa Thuận Thiên chạy một đường về hướng Nam, đừng quay đầu lại.” 
Tiêu Trường Ninh đã từng là một nàng công chúa có được tất cả mọi thứ. Cuộc sống của nàng lúc ấy chính là những tháng ngày an yên vui vẻ và hạnh phúc nhất. Nhưng rồi biến cố kéo đến khi mẫu thân bị bệnh mà mất sớm, rồi không lâu sau phụ hoàng vì quá đau buồn cũng rời bỏ thế gian này.
Khương Nhan và Phù Ly, ai cũng không ngờ đến, lần đầu tiên gặp gỡ của hai người lại không đẹp như thế.  ... Mùa xuân năm Hoằng Xương thứ mười bốn, phủ Ứng Thiên, Quốc Tử Giám dưới chân núi Kê Kê.  
Edit: Yuzu   Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng lại mơ thấy bà.   Trong mơ, bà đứng trên cây cầu đá của một con suối, dòng nước phản chiếu nụ cười hiền lành và dịu dàng của bà, bà đang vẫy tay với Hạ Ngữ Băng lúc nhỏ: "Tiểu Ngữ ngoan, về ăn cơm nào!"    
Lúc này đang là buổi chiều, tiết trời mùa thu dịu dàng e ấp, ngay cả ánh nắng cũng trở nên lười biếng.
Vào một ngày bức bối, gió đông lạnh như kiếm cuốn hoa tuyết bay đầy trời, mảnh đất vàng phương Bắc được phủ một làn áo bạc lạnh lẽo thê lương.