Khoảnh khắc Mục Táp nhìn thấy Tống Vực, cô cảm thấy người thật so với nhân vật cô được nghe qua những lời đồn đãi, không phải chỉ khác biệt một chút.
Câu chuyện bắt đầu như thế này.
Một giờ ba mươi phút chiều là giờ thi môn cuối cùng: đại cương Văn hóa Trung Hoa, Tăng Hảo làm bài mất một tiếng hai mươi phút, kiểm tra lại lần cuối rồi nộp bài thi, xách cặp, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang của giảng đường.
Edit: Kỳ Tàu điện ngầm đến trạm đúng thời gian, một chàng trai bước lên, người đó mặc quần áo thể thao màu đen, tay xách một ba lô nhỏ, tóc đen cắt ngắn, dáng người cao gầy, đường nét gò má có chút quen mắt.
Nghe nói tâm trạng xấu trong một thời gian dài thì trên thân thể sẽ thấy rõ được điều đó. —
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết rơi dày vào sau nửa đêm, tới sáng nay mới ngừng. Một tia nắng ban mai chiếu xuống sàn qua ô cửa kính rồi lặng lẽ tan ra.
“Con có chắc là người này không?” Một câu hỏi lo lắng sốt ruột. “Dạ chắc chắn.” Kỷ Đông Thiên cảm nhận được giọng điệu của ba mình, “Sao vậy ba? Anh ấy có vấn đề gì với ba hở?”
Sau tám giờ sáng, Lật Trình Tịnh thay đồng phục bệnh viện, bước ra khỏi khoa cấp cứu và chạy đến tầng ba của khu điều trị nội trú đối diện. Tầng ba của khu điều trị nội trú là khoa thần kinh, cha của Lật Trình Tịnh chín tháng trước bị tai nạn dẫn đến đột quỵ, hiện đang điều trị ở đây.