CHƯƠNG 1: QUAY VỀ

 

Khương Vũ trước lúc chết hồi tưởng lại cả đời này của mình, bi kịch lớn nhất trong đời cô không phải là vì gia cảnh nghèo khó.

 

“…… Đừng để em ở lại địa ngục không có anh.”

—《 Đồi gió hú 》

———-

Sau giữa trưa, ánh mặt trời ngả về Tây.

Đường quốc lộ núi Nga Mi.

Một nam hai nữ.

Chuyển ngữ: Sunny (Cherries chấm muối)

Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)

Trước khi chết, Khương Vũ nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình.

Bi kịch lớn nhất trong cuộc đời cô không phải là gia cảnh nghèo khó.

Giữa giờ trưa, tại nhà ăn của Đức Tân trung học vô cùng rộn ràng, học sinh nhốn nháo, chen kín phòng.

Học sinh ngồi đầy bàn ghế phía trước, không chớp mắt nhìn chằm chằm TV LCD trêи tường.

TV đang phát sóng trực tiếp cả nước trận chung kết Toán học tri thức.

Ô cửa sổ phía trên bên góc trái mái nhà kết đầy mạng nhện, mưa bụi bay lất phất vào mạng nhện, đan xen những sợi tơ mỏng là bọt nước li ti.

Mùa hè ở thành phố C giống như một cái lồng hấp khó chịu nặng nề, nắp lồng hấp đậy kín không kẽ hở, khô nóng, oi bức, khó mà thở dốc, tựa như chưng tất cả động vật thân mềm trong thành phố thành bùn nhão.

Thành phố C là thành phố mà mọi người không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc.

Những chiếc cầu vượt chồng lên nhau và các tuyến đường sắt xuyên qua các tòa nhà mang đến cảm giác tương lai về khoa học viễn tưởng.

Lúc hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa các cấp cùng một nhóm người dũng mãnh xông vào kí túc nữ số 308, Tạ Nhu đang cùng với bạn cùng phòng A Xuân cuộn tròn ngủ trưa trong ổ chăn ấm áp.

Bên ngoài mưa to tầm tã, hạt mưa dày đặc rơi trên lá cây, rào rào rung động.

Ôn Noãn giãy dụa tỉnh dậy từ cảnh rơi tự do trong cơn mơ màng. 

 

Trong phòng ánh sáng đầy đủ, có thể mơ hồ nhìn thấy những hạt bụi li ti lượn lờ bên ngoài cửa sổ.

 

Cô xỏ dép, chậm chạp đi đến trước gương nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mình ở bên trong.