Ánh mặt trời nhức mắt lộ ra từ khe hở của rèm cửa sổ, trời sáng đã rất lâu rồi. Lâm Tầm nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng. Gõ mã nguồn suốt một đêm, bây giờ đã đến lúc nên đi ngủ.
Mở đầu: Hoàng hôn 14006 vị khách của cổng Đêm vĩnh hằng đã biến mất vào nơi vô định. Vườn Địa đàng vẫn nhộn nhịp như ngày đầu tôi đến, rất nhiều người đến rồi lại đi, hằng hà người đi rồi lại đến. Vô vàn người giống như tôi, đã xem chốn tạm bợ này như thể cố hương.
“Lâm, tại anh bận rộn mà không kịp có mặt nhưng anh vẫn phải nói chuyện với mọi người trong bữa tiệc kỷ niệm lớn này – tóm tắt về công việc của chúng ta trong một năm qua” nữ trợ lý tóc vàng người Pháp nháy mắt: “Đến đây đi, thân mến.”
QUYỂN THƯỢNG: MỸ NHÂN NHƯ NGỌC Chương 1: Nhớ một lần độ kiếp thất bại Mây đen chồng chất, bầu trời thành phố xuất hiện vòng xoáy màu đen, mở ra một lỗ hổng, sấm chớp ầm ầm rung động. Một vài thanh niên trời nam biển bắc đang tụ họp.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chuyển ngữ: Jane Ánh huỳnh quang tù mù tỏa ra từ thực vật rọi sáng chốn hang động u ám ẩm thấp.