Dưới ánh trăng, tử thần vung lên lưỡi hái, chuẩn bị lấy đi sinh mạng của chàng trai.
Chàng trai hỏi: “Làm sao để có thể bất tử?”
Tử thần nói: “Tìm một cô gái, chỉ cần cô ấy nguyện ý từ bỏ sinh mạng của mình, đem linh hồn hiến dâng cho ngươi, ngươi có thể sống tiếp.”
Đầu hạ, thái dương trên bầu trời trông không quá chói
mắt, nhưng không khí dường như ngưng đọng thành dòng sông chảy chầm
chậm. Đỉnh núi xa xa không biết tên nằm lẳng lặng trong rừng cây càng
phát ra vẻ xanh um tựa như nhuộm màu. Trên bầu trời không có con chim
Nguyện lòng kiếp sau, luôn vì thê quân, tốt xấu không phân li.
Nay ta yếu nhược, không thể như trước, thỉnh gửi hai bông hoa, lấy dâng cho Phật.
(Ứng lời thái tử Thụy theo lời kinh Phật).
Phần một: Dấu chu sa Phật ấn
Dáng người anh vẫn mảnh khảnh như xưa, vẻ ngoài của anh cũng anh tuấn giống hệt như trong hàng ngàn giấc mộng của tôi.
Tuy biết rõ rằng,
Cuối cùng sẽ có một ngày,
Tất cả buồn vui, tất cả yêu hận,
Đều sẽ tan biến dần theo thời gian.
Nhưng em vẫn cố gắng, cố gắng góp nhặt từng ký ức đẹp đẽ,
Lưu luyến và quý giá tồn tại vì anh.
Cuộc sống luôn tự có quy tắc vận hành.
Tôi là ai?
Tôi từ đâu đến?
Tôi muốn đi đâu?
Có người nói, ba câu hỏi mà triết học sự sống cuối cùng đã tự đặt ra này, từ công nguyên thiên niên kỷ của địa cầu cổ xưa đến tinh vân thiên niên kỷ của thời đại hành tinh, vẫn chưa có đáp án.
Hôm ấy, cũng như ngàn ngày trước đó, sau đôi ba tiếng gà gáy sáng, thị trấn Thanh Thủy bắt đầu tấp nập, rộn rã. Sớm tinh mơ, Lão Mộc đã rời Hồi Xuân đường, tới lò mổ dê nhà họ Cao mua thịt. Hai cậu chàng đang tất bật dọn dẹp, chờ trời sáng hẳn sẽ mở cửa đón khách.