“Thật đáng thương quá, đau dạ dày thời kỳ cuối, thế nhưng ngay cả một người chăm sóc bên cạnh cũng không có.” “Bất quá ngoại hình rất tuấn tú, ngôi sao điện ảnh so ra còn kém hơn…” “Ha ha, tiểu nha đầu phát xuân hử?” “Ha ha ha…”
*cẩu hùng: gấu chó, hoặc chỉ người vô tích sự. Trên chiếc giường lớn tầng tầng lớp lớp màn che ở khách sạn năm sao, ánh đèn rực sáng như kim cương, mơ hồ chiếu ra hai thân ảnh đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Dương Cửu khóa cái xe đạp Giant* cà tàng dưới lầu, ngón tay tung tẩy móc chìa khóa, nhảy cách bậc cách bậc lên cầu thang.
CHƯƠNG 1: THỨ XUẤT TRƯỞNG TỬ (1) Hai giờ sáng, đột nhiên Lâm Phong bị điện thoại gọi tới làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng bắt máy, là trợ thủ gọi tới, thanh âm khẩn trương như có chuyện gấp: “Anh Lâm, Tổng giám đốc Phương bị La gia giữ lại rồi!”
Trịnh Bình từ trước đến nay chưa từng thấy một ai bắn súng thành thạo như Sở Tịch.
Bạn nhỏ Lê Mông mười lăm tuổi đeo cặp sách trên lưng về nhà, vừa vào đến cửa đã bị dọa cho một trận ngây người.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dịch: Khởi Linh ***
Trường An đêm khuya, đại môn của Thượng Quan Thị lang phủ đệ đột nhiên bị một đội thị vệ hoàng cung xông đến mở bật ra.
Đãn sử Long Thành phi tướng tại, Bất giao Hồ mã độ Âm san (Long Thành Phi tướng như còn đó. Há để ngựa Hồ vượt Âm Sơn?) Cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời. Thiếu niên đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình từ mặt đất bò đứng dậy.