Đời người như giấc mộng, mộng tan, kịch tàn, người tỉnh giấc.

Giấc mộng này đối với tôi mà nói, nó vừa khiến tôi sợ hãi lại lưu luyến không thôi.

Lưu luyến một bóng hình mà tôi đã khắc hoạ vào linh hồn.

_________

Ầm...!ầm...!ầm...!

Trong một căn phòng rộng lớn và sa hoa. Trái ngược với bầu không khí sang trọng, hạnh phúc thì tâm can người thiếu nữ lại nặng nề và u uất. Mặc một chiếc váy xinh, khuôn mặt mỹ miều, xinh đẹp nhưng lại tồn đọng nét u buồn, lãnh đạm.

Anh _ Lăng Tuấn Hạo.

Lăng Tổng của tập đoàn JY.

Là con trai cả nhà họ Lăng, lạnh lùng đầy khí chất.

Nối nghiệp cha từ sớm, 25 tuổi đã khiến cả giới thương trường phải kính nể.

Một lần gặp cũng chỉ có thể là cúi đầu bởi khí chất bức người tỏa ra.

Tiếng nhạc sập sình trong không gian đầy những ánh đèn màu sắc.

Những trai thanh nữ tú ăn mặc vô cùng s3xy và quyến rũ.

Họ cứ vậy chìm đắm trong những nền nhạc sập sình.

Nơi đây là quán bar lớn của thành phố, dĩ nhiên những nơi như vậy thì rất phức tạp.

Hách Trình Du một thân tây trang lịch lãm bước xuống nhà.

Ánh mắt không chút ý cười, lạnh nhạt và vô hồn.

Lão Hách vừa thấy anh đã lên tiếng.

-Con suy nghĩ đến đâu rồi?

-Tùy ý ba sắp xếp!

Nói rồi anh bước ra khỏi nhà.

Trên sân thượng gió lớn thét gào, một thân ảnh gầy gò bị dồn ép đến lan can đón nhận từng cơn lạnh lẽo.

Mục Hy căm hận nhìn đôi cẩu nam nữ đang đứng trước mặt mình.

"Các người không sợ gặp báo ứng sao?"