Khi Giang Tứ ngã xuống, cậu chỉ kịp trách cứ rằng tối nay trời quá tối, nếu không thì cậu nhất định đã tránh thoát khỏi con dao kia. Trong con hẻm nhỏ tối tăm như có sương mù cuồn cuộn, đèn đường ngoài ngỏ, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lờ mờ.
- Tiểu Hủ, tỉnh.. lão Trương, nhanh gọi xe cứu thương! - Tôi, tôi đi lái xe.. Tiếng bước chân vội vàng chạy nhanh, cửa thuỷ tinh bị đẩy ra sau đó bật trở lại.