Hải Thiên Du mở tiệm cơm bên hông cửa tây đại học S đã được ba năm, chủ yếu dựa vào sự ủng hộ của sinh viên và giáo sư. Anh cũng rất quen thuộc với đại học S, tính cách sáng sủa hào phóng, trò chuyện với người ở đây rất chóng quen.

Đương nhiên nàng cũng không thèm lén lút nhìn, cũng không có hứng thú đi điều tra tên tuổi. Nàng đối với hắn chẳng biết gì cả, nhưng tất cả đều do công của lão mẹ đi la cà khắp các người bạn hàng xóm nói chuyện rôm rả rồi làm tình báo cho nhau.

Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm , hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh , đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên ... này , hết thảy đều kích thích dục vọng của Tư Đồ Viêm . Bất quá , 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó.

Vương Bác ngồi trên chiếc ghế gỗ trong ngôi nhà nhỏ của mình. Hắn mặc áo yếm, đầu để chỏm, đôi mắt chớp chớp liên hồi. Vương Bác không ngừng liếc ngang liếc dọc, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình. Hắn tò mò tự hỏi: