Edit: LuChan
“Lục Hoài Chinh –”
Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở nhất.
Năm 2014.
Ký túc xá học viện S, ba cây quạt gió kêu ro ro, từng luồng gió nóng phả ra đập thẳng vào mặt, oi bức đến nỗi cây xương rồng cũng khô quắt khô queo.
“Tối mai bên đại học A có trai đẹp mời cơm đấy, tao đã nhận lời thay tụi mày rồi, không ai được phép chuồn cả.”
Trong phòng không mở đèn, một mảng đen kịt, bóng trăng chiếu xuống, bóng người lay động.
Nguyễn Tầm Tầm không nhớ rõ đây là vòng thứ mấy rồi.
Ở trong góc, điện thoại của cô không tiếng động mà lóe sáng, sáng lên rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng.
GIỚI THIỆU
Năm 2014.
Ký túc xá học viện S, ba chiếc quạt trần không ngừng quay nhưng hơi nóng vẫn phả vào mặt, đến cây xương rồng cũng phải đổ mồ hôi.
“Tối mai ở đại học A có hotboy mời cơm, tớ đồng ý giúp các cậu rồi, không ai được trốn hết.”
Edit, Beta: Rum.
Thiên tài của Nhất Trung.
Kỳ thi đại học 2016 vừa kết thúc, hai trận mưa to trút xuống tầm tã, nhưng thành phố Khánh Nghi vẫn trời quang mây tạnh, thời tiết nóng nực khó hiểu.
Tháng chín năm 2007, ngày hè nắng chói chang, tân sinh viên Thanh Hoa nhập học.
Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu.
Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ.
Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố.
Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố.
——< kim cương kinh >
Dịch nghĩa:
Mọi ân ái đời này, đều vô thường chóng phai.