Truyện hài hước là một thể loại văn học được thiết kế để mang lại tiếng cười và giải trí cho người đọc. Thường xoay quanh những câu chuyện, tình huống và nhân vật mang tính chất hài hước, có thể gây cười và tạo ra những tình huống trớ trêu, lố bịch. Truyện hài hước thường sử dụng các phương pháp như biến cố bất ngờ, hài kịch, đảo ngược tình huống, sự hiểu lầm, sự ngốc nghếch hay sự trớ trêu trong việc tạo ra những tình huống gây cười. Những nhân vật trong truyện thường có tính cách đặc biệt, hài hước và gây tò mò cho người đọc.

Truyện hài hước mang đến cho người đọc niềm vui, cảm giác thư giãn và nụ cười. Nó có thể làm giảm căng thẳng, lo lắng và tạo ra một không gian vui vẻ, lạc quan. Các câu chuyện hài hước thường là một hình thức giải trí phổ biến và được đón nhận rộng rãi trong văn học và nghệ thuật. Thể loại truyện hài hước có thể có đa dạng dạng truyện như truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện tranh, và cả kịch. Nó có thể chứa đựng những thông điệp sâu sắc về cuộc sống, con người và xã hội thông qua cách viết hài hước và cách diễn đạt độc đáo.

Truyện hài hước có khả năng kết nối và gợi cảm xúc tích cực cho người đọc, tạo nên một môi trường vui vẻ và thú vị. Với khả năng mang đến tiếng cười và sự vui nhộn, truyện hài hước là lựa chọn phổ biến để giải trí và tạo niềm vui cho người đọc. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại hài hước đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh, Cặp Đôi Xấu Tính, Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi hay Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại.

“Quét ngang Càn Khôn!“ “Quét ngang Càn Khôn!“ “Quét ngang Càn Khôn!“ “…“
Kì nghỉ đông của SV năm cuối, đương thời gian mà tất cả mọi người vội vàng tìm kiếm một công ty thực tập và một chỗ sống ổn định, ta dứt khoát kiên quyết tham gia một lớp học Không Thủ Đạo, dự định tranh thủ thời gian được nghỉ mà học một chút võ phòng thân.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ phát hiện mình đã xuyên qua, có đáng buồn không? Cứ coi như xuyên qua không đáng buồn, nhưng nếu phát hiện mình biến thành đứa bé mới sinh, có đáng buồn không?
Trên một quan đạo phía Tây ngoại ô kinh thành, bỗng xuất hiện vài con tuấn mã cao to, ngồi trên lưng ngựa đều là những vị nam tử trẻ tuổi.
“Vượng Vượng, cậu thật sự muốn đi giả dạng ư?” “Thật mà thật mà.” Vương Vượng Vượng nói, “Đối với xã hội học, quan sát tham gia mới là phương thức quan trọng nhất.” “Cậu cũng thật là…” Bạn cùng phòng còn nói, “Giúp việc nhà mười tháng…”
Lại nói, kể từ khi Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đến Tiêu Dao Đảo, bắt đầu cuộc sống tiêu diêu tự tại, lại cả ngày chẳng có việc gì làm.
Gió lớn thổi qua, sườn núi tanh nồng mùi máu. Chúng đệ tử ma giáo đang vội vội vàng vàng thanh lý chiến trường. Trên sườn núi, ẩn ẩn hiện hiện hai bóng người sóng đôi mà đứng.
Tôi tên là Triệu Bảo Châu, năm nay mười tám tuổi, bởi vì tôi có mẹ là người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ được mọi người mến mộ, nên tôi là người giàu có, chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề kinh tế, cuộc sống sung túc, vô ưu vô lo !
Hội mạt chược ở nhà Doãn Kiếm Lan tuần nào cũng được bắt đầu vào một giờ chiều ngày thứ bảy và kết thúc vào lúc năm giờ chiều. Thói quen này đã duy trì suốt năm năm, cho dù mưa to bão lớn hay sấm vang chớp giật đều không thay đôi.