“Mau nhìn kìa, cô ta lại còn dám đến?”
“Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?”
“Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.”
“Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.”
Truyện hài hước là một thể loại văn học được thiết kế để mang lại tiếng cười và giải trí cho người đọc. Thường xoay quanh những câu chuyện, tình huống và nhân vật mang tính chất hài hước, có thể gây cười và tạo ra những tình huống trớ trêu, lố bịch. Truyện hài hước thường sử dụng các phương pháp như biến cố bất ngờ, hài kịch, đảo ngược tình huống, sự hiểu lầm, sự ngốc nghếch hay sự trớ trêu trong việc tạo ra những tình huống gây cười. Những nhân vật trong truyện thường có tính cách đặc biệt, hài hước và gây tò mò cho người đọc.
Truyện hài hước mang đến cho người đọc niềm vui, cảm giác thư giãn và nụ cười. Nó có thể làm giảm căng thẳng, lo lắng và tạo ra một không gian vui vẻ, lạc quan. Các câu chuyện hài hước thường là một hình thức giải trí phổ biến và được đón nhận rộng rãi trong văn học và nghệ thuật. Thể loại truyện hài hước có thể có đa dạng dạng truyện như truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện tranh, và cả kịch. Nó có thể chứa đựng những thông điệp sâu sắc về cuộc sống, con người và xã hội thông qua cách viết hài hước và cách diễn đạt độc đáo.
Truyện hài hước có khả năng kết nối và gợi cảm xúc tích cực cho người đọc, tạo nên một môi trường vui vẻ và thú vị. Với khả năng mang đến tiếng cười và sự vui nhộn, truyện hài hước là lựa chọn phổ biến để giải trí và tạo niềm vui cho người đọc. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại hài hước đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh, Cặp Đôi Xấu Tính, Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi hay Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại.
“Mau nhìn kìa, cô ta lại còn dám đến?”
“Nom bộ đồ cô ta mặc kia, dám phải nhặt từ hàng vỉa hè ấy chứ, cũng dám gọi là lễ phục?”
“Đi thảm đỏ cùng với loại người này, đúng là mất mặt.”
“Bỏ tiền vào ké tiếng chứ gì.”
"Này, Cố Nhiên, dậy nhanh còn đi học!"
Tôi nửa mê nửa tỉnh, lẩm bẩm mấy tiếng: "Ôi, đừng ầm ĩ nữa ~"
Người đang đứng dưới giường gọi tôi im lặng ba giây, rồi phá lên cười kinh thiên động địa.
"Ha ha ha ha, Cố Nhiên, cmn giọng cậu yểu điệu như vậy để làm gì!"
Giữa tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, nắng chói chang rọi vào da thứ nóng hầm hập, như lấy trộm ánh nắng của tháng Bảy tháng Tám và gom góp lại, để người ta thích ứng trước với cơn nóng bức như lửa của mùa hè năm nay.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời xanh mây trắng bay, dưới mây xô na thổi.
Edit: Tristearin (Tris)
Chưa Beta
Miêu Cương là một nơi thần kỳ.
Thời tiết oi bức, vĩnh viễn khiến áo sơ mi người ta ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Nhượng vươn hai ngón tay ghét bỏ mà cầm ống tay áo rồi cúi đầu ngửi ngửi —— quả nhiên áo sơ mi của anh đã dính cái mùi độc đáo phiêu đãng trong không khí của Miêu Cương.
"Nghe bảo kỳ này lớp mình có học sinh chuyển đến đấy!"
Chẳng hay đứa nào hô lên mà giọng không to không nhỏ, không lôi kéo được sức chú ý của thần dân trong lớp.
“Làm tiệc nhận người thân gì hả? Mẹ không đồng ý, con nhìn Tô Chi từ trên xuống dưới xem có điểm nào là dáng vẻ của con gái không? Tóc ngắn như thế, còn ngắn hơn của Tiểu An nhà chúng ta, trên người mặc loại quần áo gì kia, một cô gái ăn mặc lôi thôi lếch thếch, giống như cái gì?”
Tống Dực kéo rèm cửa ra để cho ánh nắng chiếu vào.
Trời mùa hè nắng nóng phá lệ oi bức chiếu vào căn phòng nhỏ có một cái bóng dáng xinh xinh nằm trên giường.