“Chẳng biết cái cậu học bá Trình Dịch kia có gì mà cậu đắm đuối thế?” Dư Thuần nhìn cô. Cô cũng không biết, anh có mọi thứ cô mong muốn, anh đeo kính dáng vẻ thư sinh, anh trầm lặng nét mặt ôn nhu, ấm áp, anh cao khoẻ khiến cô như được che chở.
Giang Nhu chậm rãi đi xuống con dốc, tựa theo thành tường khiến con người cô có chút lười nhát. Nhìn thấy Trịnh Nam vừa dắt xe đạp ra khỏi cổng, cô hai chân rất nhanh chạy đến, theo sau Trịnh Nam là tiếng gọi thất thanh: “Nam Nam, đợi tớ đợi tớ” “Nam Nam”