Tôi thấy rất lạ, thời điểm tôi có thể nhớ được tới giờ
là hồi tôi 5 tuổi. Năm tuổi tôi đã ở trong Thiếu Lâm tự. Vai vế của sư phụ tôi
ở đó chắc rất cao, tôi tưởng ông chỉ có hai đồ đệ. Một là Thích Không – sư
huynh tôi, hai là tôi – Thích Nhiên.
Ui cha ơi đau đầu quá!!!
Tiêu Tiêu khẽ kêu lên,hai tay cô đưa lên xoa cái đầu nhỏ đang đau như búa bổ.Cô tí hí mắt rồi dần mở ra, Ui Cha Mẹ ơi ở đâu mà to giữ vậy nè?? khách sạn năm sao chăng! Ko thể nào cô nhớ rõ là hôm qua.
Thời tiết đang dần trở nên tệ hơn, nhưng tôi cũng phải lên đường thôi. Tôi
lái chiếc xe du lịch đời 1988, rẽ quặt vào quốc lộ 318 trong đêm tối mịt mù bao phủ bởi một màu đục ngầu mà không rõ là sương mù hay ám khí.
Thành phố W, không một ai là không biết đến công ty tài chính thương mại điện tử.
Một công ty rất có tiếng trong và lẫn cả nước ngoài.
Tiền lương cao, đãi ngộ nhân viên tốt, lại còn có giám đốc tốt bụng.