Khi Thẩm Khanh tỉnh lại, xung quanh vô cùng ồn ào.
Có tiếng TV, còn có cả tiếng trẻ con khóc.
Mặc dù âm thanh mơ hồ, nhưng vẫn nghe rất rõ.
Mà khoan đã, chẳng phải cậu vừa mới làm việc quá sức đến mức ngất xỉu, ngã từ cầu thang xuống sao?
Vào ngày tuyết đầu mùa bắt đầu rơi nơi phương Bắc, một tửu lâu cách kinh thành mười dặm nghênh đón một nhóm khách quý.
Thật ra tên của Nhan Hàm không phải là Nhan Hàm.
Cậu họ Diêm, tên chỉ có một chữ Hàn.
Lúc mới đến Tam Thành, những người thấp vế thích kêu cậu là anh Diêm, xếp chung một hàng, lăn lộn thêm một thời gian, lại gọi cậu là anh ba Diêm.