Triệu Ý Hi gắng gượng mở mắt, cô thấy lồng ng.ực mình như bị đè nặng đến khó thở, đầu thì đau như búa bổ. Đập vào mắt là trần nhà điêu khắc tinh tế cùng đèn chùm xa hoa khiến cô ngỡ bản thân đang trong giấc mộng đẹp nào đó. "Ai da, đau quá!"
"Này!" Tôi nhìn người đi vừa đi lướt qua mắt mình, kêu một tiếng. Đối phương dừng lại, chậm rãi quay sang: "Có chuyện gì?" Tôi học người ta nhếch mép cười tỏ vẻ nguy hiểm: "Có chuyện mới được phép gọi cậu à? Mẹ bà! Đừng để tôi phải nói nhiều.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng Học viện Thiết kế. Học viện Thiết kế là nơi dành cho con nhà giàu có, xe đắt tiền vốn không có gì lạ lẫm, nhưng lần này thì khác vì chiếc xe này thật sự là hàng hiếm có đấy.
"Con không đồng ý." Một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ xoăn bồng bềnh, cô ấy có làn da trắng hồng, dáng người mảnh mai mặc chiếc váy màu hồng phấn đang chống cằm một cách lười biếng, đôi mắt xanh như đại dương mênh mông lóe lên sự ngông cuồng và kiêu hãnh.