Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Editor: Ayukami. Thời điểm Cố Hồng Kiến mở mắt ra, nhìn thấy được cảnh tượng quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Thời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng.
Phần 1: 1 Tôi ngồi trong sân ngắm trăng cho đến tận đêm khuya, Lục Hoài An mới trở về. Trước khi bước vào, hắn dừng lại ở cửa một lúc, có lẽ là để vực dậy tinh thần. Tuy nhiên, khi mở cửa ra, nhìn thấy tôi ngồi khoanh chân dưới đất, hắn vẫn bàng hoàng.
Lời nói đầu:Đây là lần đầu tiên mình nhận dịch với edit truyện nên nếu văn phong có gì chưa ổn thì mọi người hãy góp ý và thông cảm cho mình với, đừng vội ném đá mình, tâm hồn mình thật sự mong manh dễ vỡ lắm nha.
Lần này Tạ Thanh Châu bế quan hơn một trăm năm. Đối với một người tu tiên, trăm năm cũng không thể gọi là dài, hơn nữa hắn đã phi thăng từ lâu, còn là Tiên Đế một phương, trăm năm càng không là gì, thần tiên không thể chết, bế quan ngàn năm cũng không ít.
Mùa đông là mùa thích hợp để uống canh gà nóng hổi.
Đêm đã khuya, tiếng đập cửa vang lên. Tôi vừa đánh răng vừa đi ra ngoài cửa: “Ai đấy?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc, dịu dàng dễ nghe, lại ẩn chứa sự vui vẻ: “Chị ơi, là em nè.”
1 “Nghe tin gì chưa? Thầy dạy quân sự của bọn mình là đàn anh ở học viên quân sự bên cạnh đó!” Bạn cùng phòng Tần Tình vừa về phòng đã úp úp mở mở. “Nghe nói hotboy Kỳ Hàn Tinh cũng tới đó! Nhưng mà không biết là sẽ huấn luyện lớp nào. Cầu trời cho ảnh dạy lớp mình!!!”
1. Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”. Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn. Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi. Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy.