Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

1 Bị bắt cóc cùng với Trần Mạt, lúc ấy tôi mới nhận ra — thì ra bản thân chỉ là một vai nữ phụ ác độc trong câu chuyện này. Cô ấy là đóa hoa nhài trắng tinh thuần khiết, còn tôi là bóng tối âm u bên cạnh. Sự tồn tại của tôi chỉ để làm nền cho cô ấy rực rỡ, xinh đẹp hơn.
Ta sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn.
Năm ta mười ba tuổi, nhờ bà mối giới thiệu, cha ta dẫn ta tới Đại Miếu Thôn, gả vào Bùi gia. Nói dễ nghe thì là "làm mai", nói thật lòng thì là "bán con gái". Bùi gia đưa năm lượng bạc, cha ta hớn hở cầm lấy rồi lập tức xuống huyện thành lăn lộn ở sòng bạc.
Chia tay bốn năm, Hạ Viễn không ngờ rằng có thể gặp lại Cố Thiệu Dương, cho dù hằng đêm vẫn không thể kiềm chế được mơ về hắn, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhau ở trong tình huống mình chật vật như thế này.
Ta nằm im trên giường, cơ thể yếu ớt đến cực hạn, ngay cả việc mở mắt cũng không làm được.
Doãn Thiếu Khanh nhấc máy, áo vest vắt trên khuỷu tay, vừa đi vừa nghe cấp dưới báo cáo, vừa ra khỏi cổng bệnh viện đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế đá ngoài đình hóng gió, chân đung đưa, tay chống cằm ngẩn người chờ anh.
Mưa nhỏ ào ạt rải khắp mặt đất, nước hồ gợn sóng. Trời mưa vốn là thời điểm thích hợp nhất để ngủ -- nếu không phải vừa qua ngày khai giảng. Tư Miên ghé vào bàn học với cặp mắt rã rời, sống không còn gì tiếc nuối. Cơ thể cậu như muốn gào thét không chịu đến trường.
Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV. Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi. (*eSports: Thể thao điện tử.)
1   Trán ta toát mồ hôi lạnh, cổ tay run rẩy.   "Có, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng kích động."   Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, cẩn thận dịch chuyển mũi d.a.o sang một bên.