Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Một ngày có nắng, có gió, có cậu và tôi! Đã bao giờ cậu tự hỏi trong tim cậu, tôi là gì? ******
Từ xưa, sống trong giang hồ chết trong giang hồ, chỉ cần vào giang hồ, thì tất nhiên, thân bất do kỷ. Hoặc cười hoặc khóc hoặc trường ca đoản khiếu, trên người, chung quy không thoát được hai chữ ‘giang hồ’. (Trường ca: hát vang ; đoản khiếu: tiếng kêu ngắn hoặc huýt gió ngắn…)
Đó là mùa đông ngắn ngủi nhất trong cuộc đời của rắn nhỏ. Cảnh trong mơ vô biên vô hạn vừa mới bắt đầu, liền bị ấm áp cuồn cuộn xông đến ăn mòn.
Đêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được. “Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ.
Mộ Dung Dật Thần khẽ cựa mình, cau mày, ngủ không yên giấc. Hạ Tề ngồi bên giường nhẹ nhàng quạt cho hắn. Tựa như được báo thức, giờ mẹo vừa đến, Mộ Dung Dật Thần liền đúng giờ tỉnh lại, “Giờ mẹo tới rồi sao?”  (5 – 7 giờ sáng)
♦  Nhất  ♦  Bích nguyệt. Hoàng đô. “Nghe nói thừa tướng muốn thú một nam tử làm vợ?” “Chứ gì nữa, đồn rầm cả thành luôn rồi kìa!” “Sính lễ cũng chuẩn bị rồi! Mười tám rương! Chẳng kém gì thú một cô nương!”
Lúc Tần Vị quay đầu, liền thấy một cậu trai mặc áo lông trắng và quần jeans xanh đứng đó, giơ chiếc máy ảnh SRL lên chụp hình anh.
Bạch Lang cùng Bạch Ly thành thân ước chừng đã được ba tháng. Ba tháng này hai người như hình với bóng, trong mắt Bạch Phiêu, quả thực là ngọt ngào. Hà Thực nhìn hai người, không nói gì, trực tiếp kéo Bạch Phiêu vào phòng làm cái này cái kia…
Từ nhỏ, mẹ đã lập ra rất nhiều quy củ cho Tiếu Triệt.