Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, cô rủ xuống lông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng hắt xuống Cổ Trấn, uốn lượn trong con ngõ nhỏ, rọi vào cây cầu đá và những nóc nhà xưa cũ, tất cả đều được nhuộm bởi sắc
mơ hồ của buổi hoàng hôn. Nhìn những ngôi nhà in đậm dấu ấn tháng năm,
Ngày Hạ Hi chào đời đúng vào ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, mùng 7 tháng 7 âm lịch vì vậy cha cô đặt cho cô nhũ danh là Tiểu Thất.
Hạ Hi là một đứa bé khỏe mạnh, nghịch ngợm giống như bé trai. Từ nhỏ đã không thích khóc, như lời của ông nội cô vẫn thường bảo
‘Có lẽ ngay từ khi bắt đầu quen biết, số phận đã định họ sẽ dây dưa cùng nhau cho đến chết …’
Đêm sâu yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả hơi thở nhẹ cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Trong một lần lực lượng cảnh sát hành động giải cứu con tin, cô thân là cơ
trưởng bị chỉ tên, trở thành con tin thay thế đi giao tiền chuộc.
Trải dài từ cuối tuổi thơ ấu đến tuổi thất tuần, ở một trang nào đó trong cuốn sổ hồi ức, nếu như bạn đã khóc, thì đó nhất định là đoạn kí ức sâu đậm nhất, là trải nghiệm đau đớn nhất.
Lúc thân mật:
Thoát khỏi “Vòng vây” của anh, cô uất ức nói: “Môi đã bị anh cắn nát rồi, không biết nhẹ một chút sao, đồ thô lỗ ——”
Khi bạn mở mắt đón tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi bình minh, những hình ảnh đột ngột xâm nhập vào trí óc bạn, có lẽ bạn không thể ngờ rằng, nó sẽ trở thành một dấu vết vĩnh viễn trong cuộc đời bạn, mà lại chẳng phải là giấc mơ.
***
Trong một lần lực lượng cảnh sát hành động giải cứu con tin, cô thân là cơ trưởng bị chỉ tên, trở thành con tin thay thế đi giao tiền chuộc.