Mạc Hướng Vãn có tật đêm ngủ hay nằm mơ, trong giấc mơ cô thường thấy hình ảnh một con đường dài vô tận, trên đó có vô số hố to, hố nhỏ. Cô cứ lao đầu chạy, vấp ngã liên tục, rồi lại đứng dậy, người nhem nhuốc
Đêm khuya rét lạnh, khi người đàn ông mồ hôi nhễ nhại rút ra khỏi người, Giang Hồ mới thật sự cảm nhận được cái giá lạnh của ban đêm. Cô ợ một hơi rượu, mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mê.