“Ai, chị, chị chuẩn bị xong chưa nha?” Lý Thụy dựa vào cửa xe, cau mày hướng vào trong nhà hô. Nắng gắt tháng năm đã có cảm giác làm nóng cả người, đứng dưới ánh mặt trời lâu liền có cảm giác váng đầu hoa mắt.
“Tiếu Hàm, làm ơn đi
mà! Lần này cô nhất định phải giúp tôi! Cuộc hẹn sáu giờ hôm nay đều nhờ cả vào cô đấy! Ngày mai tôi sẽ mời cô đi ăn một bữa thật hoành tráng!
Cả ngày kia nữa! Lát nữa tôi sẽ đứng lớp thay cho cô!” Hai tay Trần Tư
1,
Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng tự học, đã năm giờ rưỡi rồi, lúc này ở căn tin hẳn là không nhiều người nhỉ? Nói mới nhớ, đại học A cái gì cũng tốt, điều duy nhất làm cho người ta rối rắm chính là nhiều người mà không đủ ăn.